Ngay khi cô chuẩn bị cúp máy gọi lại, giọng Nam Khuê chậm rãi truyền qua điện thoại: "Niệm Niệm, tớ và Lục Kiến Thành sẽ ly hôn rồi.". Lần này, đổi lại Lâm Niệm Sơ trầm mặc. Cô ấy xác định, cô ấy nghe rất rõ ràng, Nam Khuê nói không phải là muốn ly hôn, cũng Đăng ký làm trái ca để trông con. Vợ chồng chị Đặng Thị Huyền và anh Đỗ Văn Vương là một trong số những gia đình công nhân thường xuyên phải làm lệch ca nhau để có thời gian chăm con. Chị Huyền đã có hơn 10 năm làm việc ở Khu công nghiệp Thăng Long (Đông Anh, Hà Nội Mà anh còn cho cô hai đứa nhóc lanh lợi đáng yêu, nếu không gặp được anh, có lẽ cô sẽ kết hôn với người khác, cũng sẽ có con với người khác, nhưng đứa trẻ đó không phải Minh An và Xuân Xuân. "Cậu đừng có voi đòi tiên, người ta muốn gặp còn chẳng được đây này 25 năm đi đánh ghen, có lần còn bị đánh ghen ngược. Chú Hoàng sau làm lái tầu Bắc - Nam, thời kì con sung sức, đã biết bao nhiêu lần "gây án", đem nỗi bất hạnh về cho vợ. Cô Hiền tâm sự: "Ông ý đi lái tầu mà đi đến đâu gây án đến đó, người tình thì rơi vãi lung Hai cô bạn gái cũ của anh cũng được ghi chép tường tận như thế. (Ảnh minh họa) Không chỉ tôi là "nạn nhân" mà hai cô bạn gái cũ của anh cũng được ghi chép tường tận như thế. Tuy nhiên, thời gian anh quen tôi lâu nhất nên chi tiêu cho tôi cũng "đội" lên ngất ngưởng. Bài thơ Việt Bắc là tác phẩm xuất sắc làm tròn nhiệm vụ ấy. Tình cảm luyến lưu, bịn rịn của người đi, kẻ ở thắm thiết qua lời dặn dò thiết tha ở khổ thơ 3 của bài thơ. tài năng độc đáo. Mỗi lần người nghệ sĩ ấy xuất hiện là họ lại mang đến cho lYLJKW. Thể loại ngôn tình, Sủng, H, hiện đại Nữ chính à một cô gái với tâm hồn mong manh gia cảnh nghèo khó Chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ,mà cô bắt buộc chính mình phải bán đi sự trong trắng của cuộc đời hôn nhân sai lầm của cô cũng vì tiền, cô lại dấn thân vào cuộc sống lạnh nhạt. Tuy nhiên anh ta lại muốn giữ lấy cô mặc cho cô đang bị giày vò từ thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng cô sẽ trốn thoát khỏi anh hay ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân ấy? Và anh...chính là Tổng Tài của cô, cũng là người khiến người ta nể sợ trên thương trường lẫn cả...tình trường. Giới thiệu Danh sách chương Fan Bình luận Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? là một bộ truyện ngôn tình sắc pha thêm chút Sủng + hiện đại. Truyện hay rất đáng thiệu Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần Nữ chính à một cô gái với tâm hồn mong manh gia cảnh nghèo khó Chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ,mà cô bắt buộc chính mình phải bán đi sự trong trắng của cuộc đời hôn nhân sai lầm của cô cũng vì tiền, cô lại dấn thân vào cuộc sống lạnh nhạt. Tuy nhiên anh ta lại muốn giữ lấy cô mặc cho cô đang bị giày vò từ thể xác lẫn tinh cùng cô sẽ trốn thoát khỏi anh hay ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân ấy? Và anh…chính là Tổng Tài của cô, cũng là người khiến người ta nể sợ trên thương trường lẫn cả…tình trường.– Tags Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần full, Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần sắcÁi Mộ Danh sách tặng bạc Hiện chưa có ai tặng bạc cho truyện này! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Mẫn và Vỹ Khanh vừa đáp máy bay đến Thiệu Đông. Đột nhiên điện thoại của Phục Ân không thể liên lạc được mặc dù Vỹ Khanh đã gọi rất nhiều lần. Theo thông tin từ Lập Hàn, anh ấy nói rằng từ sớm Phục Ân đã thu xếp đồ đạc và điều khiển xe đi. Còn bảo đến giờ sẽ tự ra sân bay. Cũng từ anh ấy mà Tuệ Mẫn biết được chính Mạn Phong là người đã giữ Lạc Y suốt 5 năm. Không khỏi tức giận, cô liền gọi điện cho anh trai của mình. "Anh nghe đây!" "Anh đang ở đâu vậy? Có ở công ty không?" "Anh đang ở bệnh viện. Em đến bệnh viện đa khoa Thiệu Đông đi." "Anh ra cổng đón đi, em đến ngay." Tuệ Mẫn ngắt máy, nhận Thiếu Vy từ tay Vỹ Khanh rồi cùng anh vào xe. Cô không hiểu nổi là Mạn Phong đang làm gì nữa. Tại sao anh cứ cố chấp giữ lấy Lạc Y? Ngay cả người em gái như cô cũng không biết được. Lần này là anh sai thật rồi. Đến cả Tuệ Mẫn khi biết chuyện này còn tức giận, huống chi người chịu đau khổ nhất lúc này là Phục Ân cơ chứ? Rất nhanh chóng Vỹ Khanh đã cho xe vào bệnh viện. Còn Lập Hàn thì cố gắng tìm tung tích của Phục Ân. Tuệ Mẫn tay bế Thiếu Vy, chân thì vội vã đi vào bên trong. Bỏ lại Vỹ Khanh ở phía sau, dù chân có dài cũng bước theo không kịp. Đến trước sảnh lớn, Tuệ Mẫn lấy điện thoại gọi cho Mạn Phong. Khi anh vừa bắt máy thì cô đã giận dữ mà gắt lên. "Em đến rồi đây." "Đợi anh, anh xuống ngay." Vỹ Khanh trông thấy vợ cứ xốt xắn thì ghì lấy vai cô mà trấn an. Một tay ôm lấy bả vai, một tay đan vào tay cô, anh mỉm cười thật nhẹ. - Mọi chuyện cứ từ từ giải quyết, em đừng lo lắng quá. - Thật sự là bây giờ em rất bàng hoàng luôn đó. Sau này làm sao em có thể nhìn mặt anh hai đây anh?- Mặt mày Tuệ Mẫn nhăn nhó, khó coi. - Sẽ không sao đâu mà. - Uhm! Em biết rồi. Tuệ Mẫn tuy gật đầu nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Mọi người ở Thục Xuyến suốt bao năm phải sống trong sự bi thương vậy mà anh lại giữ lấy Lạc Y để cầu hạnh phúc riêng cho mình. Thật không thể chấp nhận được. Tuệ Mẫn nghi ngờ đã có chuyện gì đó xảy ra với Lạc Y. Bằng không cô tin chắc rằng năm xưa cô ấy sẽ sớm quay lại tìm Phục Ân. Thang máy mở cửa, Mạn Phong bước ra rồi tìm dáo dác xung quanh. Khi xác nhận được địa điểm của hai người thì anh liền đi đến. Trông thấy anh, Tuệ Mẫn kéo Vỹ Khanh đi đến. Đưa Thiếu Vy cho Vỹ Khanh. Nhìn anh đầy căng thẳng, cô nhíu mày. - Anh giấu Lạc Y ở đâu rồi hả? - Đi! Anh đưa em đi gặp cô Mệt mỏi nhắm hai mắt, anh quay lưng đi trước. Tuệ Mẫn nhìn Vỹ Khanh rồi cả hai cùng theo sau anh. Thiếu Vy chẳng hiểu gì và phải đến đây làm chi, cô bé chu môi nũng nịu và ôm lấy cổ của Vỹ Khanh. Anh đúng là người cha tuyệt vời nên cô bé vô cùng thương yêu và khi có anh thì không rời nửa bước. Đưa hai người họ đến trước phòng bệnh của cô. Tuệ Mẫn nhìn anh không khỏi uất ức. Không cần Mạn Phong, tự cô mở cửa đi vào. Trước mắt Tuệ Mẫn chính là một người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường trắng xóa. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch. Cả gương mặt nhợt nhạt hẳn đi. Không kiềm được nước mắt, cô vội đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ấy rồi nắm lấy đôi tay đầy lạnh lẽo kia. Sau 5 năm chịu nhiều cay đắng, cuối cùng lại tương phùng với nhau tại nơi này. Nắm chặt bàn tay của cô, hai vai Tuệ Mẫn run lên bần bật. Nước mắt tuôn thành dòng, cô nghẹn ngào. - Mình tìm được cậu rồi...mình tìm được cậu rồi Lạc Y à. - Tìm thì cũng đã tìm được, em nín Vỹ Khanh nhẹ nhàng lau nước mắt giúp vợ mình. - Anh bế con đi mua sữa hay gì đó đi. Con chắc đã đói rồi. Em cần nói chuyện với anh hai một Tuệ Mẫn cố mỉm cười. - Uhm, anh sẽ quay lại ngay. Vỹ Khanh gật đầu rồi bế Thiếu Vy rời khỏi phòng. Trong căn phòng đầy yên tĩnh chỉ còn lại Tuệ Mẫn, Mạn Phong và người phụ nữ đang hôn mê ở trên giường. Không chần chờ gì nữa, cô vào thẳng vấn đề. Khịt mũi vài cái, Tuệ Mẫn thấp giọng. - Em đã từng rất tự hào về anh nhưng bây giờ em đã thất vọng đến nỗi tuyệt vọng. Anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Đây liệu là quyết định đúng đắn nhất ư? - Anh không thể yên lòng nhìn Lạc Y chịu khổ. Đến cả khi mang thai mà cũng không được yên Nhìn cô đang hôn mê, đáy mắt của anh ánh lên những tia phức tạp. - Nhưng trái tim của cậu ấy thuộc về Phục Ân, cuộc sống của cậu ấy đều quyết định không thể thiếu sự hiện diện của Phục Ân. Và cả con của cậu ấy bây giờ cũng chính là giọt máu của Phục Ân. Gia đình người ta tan vỡ như vậy...liệu anh có vui không?- Tuệ Mẫn nước mắt lưng tròng, từng câu từng chữ nghẹn ứ nơi cuống họng. Mạn Phong im lặng không nói gì. Anh biết chứ! Anh biết kết quả là cô sẽ quay lại với Phục Ân bất cứ lúc nào. Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô cứ hết lần này đến lần khác lại chịu tổn thương. Nhìn cô cứ làm bản thân mình đau như vậy anh thật không thể chịu được. Anh cũng biết dù bên cạnh anh yên bình ra sao thì cô vẫn không quan tâm và muốn bầu trời của mình đầy sóng gió. Từ đầu đến cuối đều là như vậy. Cô có trắc trở bao nhiêu, anh đã cố gắng ít nhiều thì người chiến thắng vẫn là Phục Ân. Nếu như sau lần này cô tỉnh lại và nói cần Phục Ân thì anh vẫn sẽ vui lòng để cô rời đi. - Anh nói đi chứ? Tại sao anh lại biến mọi chuyện thành ra thế này? Âm thầm cướp đi vợ của người ta, đến cả con của người ta cũng phải mở miệng gọi anh một tiếng "cha" như thế. Ngay cả em còn không thể chấp nhận đừng bảo đến người chịu tổn thương nhất lúc này là anh chồng của em. Vì sự yên lặng của anh đã làm cho cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm mà mắng xối xả. Chưa bao giờ cô lớn tiếng quát tháo một ai, đặc biệt là những người lớn hơn mình. Nhưng ngay lúc này cô không thể chịu đựng được nữa. Thâm tâm cô cầu mong sẽ không liên quan đến Mạn Phong nhưng sự thật lại là như vậy. Ngay lúc này mà bắt cô bình tĩnh đúng là không ổn chút nào. - Anh sẽ đưa Lạc Y về! - Về đâu?- Tuệ Mẫn nhíu mày, giương mắt nhìn 5 năm qua là 1 quãng thời gian dài đằng đẵng. Em hỏi thật anh và Lạc Y đã có gì chưa? Cậu ấy là người có gia đình, không thể có những chuyện bên lề được. - Bọn anh vẫn bình thường, chưa có gì Cho một tay vào túi, hơi thở của anh đầy nặng nề. - Vậy thì tốt! Mong là sẽ như lời anh nói. - Em ở lại đây đi, anh cần ra ngoài một chút. Tuệ Mẫn chỉ gật đầu nhẹ, Mạn Phong cứ thế mà quay ra khỏi phòng. Nhìn người con gái ấy Tuệ Mẫn không khỏi xót xa. Cô ước Lập Hàn có thể tìm được Phục Ân rồi nhanh chóng đưa anh đến đây. Người đau lòng, kẻ thống khổ. Cứ như vậy mãi không tốt một tí nào. Lạc Y của cô đáng được yêu thương cơ mà. *Cạch* Cánh cửa bật mở, bên ngoài Diệu Loan bế Thừa Vũ vào trong. Lúc này trông thấy Tuệ Mẫn thì cô ấy gật nhẹ đầu chào rồi dắt Thừa Vũ đi đến. Thừa Vũ cũng rất ngoan ngoãn. Dù không biết ai nhưng cũng vòng tay trước ngực rồi cúi đầu. - Vic chào cô! - Chào con. Tuệ Mẫn mỉm cười, vừa nhìn thì cô đã biết là con của Lạc Y và Phục Ân rồi. Đôi mắt màu huyết không lẫn đi đâu được. Con gái của cô cũng có màu mắt giống hệt thế này. - Cô là bạn của chị dâu sao?- Diệu Loan hỏi. - Tôi là bạn thân từ nhỏ của Lạc Y, bây giờ là em dâu của cậu ấy. Tôi cũng là em họ của Mạn Phong đây. - Ơ...vậy Thừa Vũ gọi cô là cô rồi. - Không phải! Tôi không phải là cô mà là thím ba của thằng bé. - Là...là sao chứ?- Diệu Loan khó hiểu. - Đây là chị dâu của tôi. Chứ không phải vợ của anh Mạn Phong. - À, ra vậy. Tôi là em nuôi của anh ấy. - Tôi nghe anh hai cũng nhắc về cô nhiều lắm đó. Anh ấy nói cô lãnh đạo rất giỏi- Tuệ Mẫn ôm lấy Thừa Vũ rồi mỉm cười với Diệu Loan. - Anh ấy đã quá lời rồi! Tuệ Mẫn thích thú nhìn Thừa Vũ. Mọi thứ của cậu bé đều giống hệt Phục Ân không sai nét nào. Trách Mạn Phong là một phần nhưng cũng một phần thương cảm cho anh ấy. Nếu năm đó không có anh thì làm sao một cậu bé kháu khỉnh như thế này được ra đời cơ chứ. - Con tên là gì? - Con tên Thừa Vũ, còn được mọi người gọi là Vic. - Thím chính là em dâu của cha con. - Sao Vic chưa hề gặp thím vậy?- Đôi mắt của Thừa Vũ long lanh và tròn xoe nhìn thẳng vào cô. - Cha của con ở rất xa. Vậy bây giờ Thừa Vũ có muốn gặp cha không?- Vuốt lên mái tóc bồng bềnh, cô nhẹ hỏi. - Ngày nào Vic cũng được gặp cha Thừa Vũ ngây ngô trả lời. - Đó không phải là cha của con. Cứ hễ con gặp một người nào có màu tóc và màu mắt hệt như con thì đó mới là cha của Tuệ Mẫn ôn tồn giải thích. - Có chú đẹp trai có đôi mắt như hệt Vic luôn. Vậy đó là cha của Vic sao? - Con gặp rồi à? Phải đó! Đấy là cha của con. - Nhưng...- Thừa Vũ hơi đắn Cha không phải là cha của Vic sao thím? - Không! Người con gặp mới chính là cha của con. Thừa Vũ im lặng rồi nhớ đến "chú đẹp trai" đó. Từ ngay ánh nhìn đầu tiên cậu rất thích chú. Vì lúc nào nhìn vào gương cậu bé cũng rất đăm chiêu. Mọi người xung quanh ai cũng có đôi mắt màu đen, tuy nhiên cậu lại mang đôi mắt màu huyết rất lạ. Cậu sợ bản thân bị bệnh gì đó mà không thể ở bên cạnh mẹ của mình được lâu. Nhưng khi gặp chú, thấy mình giống chú như vậy thì cậu đã an tâm, vui vẻ sống hơn trước. Chú cũng rất thương yêu và chiều chuộng Thừa Vũ đủ điều. Lúc nào chú cũng như người cha chở che cho cậu vậy. Dù không gặp được lâu nhưng tình cảm mà Thừa Vũ dành cho chú rất đặc biệt. - Ưm... Người trên giường kêu lên vài tiếng, các ngón tay bắt đầu chuyển động. Hai mi mắt run run chảy ra một giọt lệ lăn dài bên má. Nhịp thở đầy nặng nề, hai mắt của cô cũng từ từ mở ra. Khung cảnh trắng xóa của trần nhà ánh lên trong đáy mắt. Cả thân người đau nhức, mệt mỏi không thôi. Ảnh hưởng thêm cơn đau ở trán khiến bản thân của cô như rã rời. Diệu Loan thấy cô đã tỉnh dậy thì vội chạy ra ngoài gặp bác sĩ. Tuệ Mẫn thì mừng rỡ đến nỗi bật khóc đến nấc nghẹn. - Mẹ ơi! Mẹ làm Vic lo lắm. Thừa Vũ trèo lên giường, bên phía không có dây truyền nước biển rồi nằm xuống cạnh cô. Vòng tay nhỏ bé choàng qua ôm lấy cô thật chặt. Đêm qua cậu bé đã khóc rất nhiều, khóc đến độ bản thân mỏi mệt mà ngủ thiếp đi. - Con trai của mẹ. Cô thều thào, ôm lấy Thừa Vũ rồi hôn lên trán của cậu bé. Không còn gì hạnh phúc hơn và vẫn còn nguồn sống ở bên cạnh mình. - Lạc Y, cậu thấy trong người sao rồi? Lúc này cô mới để ý thêm trong phòng này còn có thêm người. Gắng gượng ngồi dậy, Tuệ Mẫn cũng giúp cô một tay. Khi đã ngồi dậy đường hoàng cô mới mở miệng đầy mệt mỏi. - Tuệ Mẫn! Cả hai ôm chầm lấy nhau. Không ai hẹn ai câu nào mà vỡ òa như một đứa trẻ. Tuệ Mẫn xót xa, cố gắng nuốt ngược đau thương vào lòng. Ghì chặt lấy cô, cô ấy nấc nghẹn. - Lạc Y, cậu không sao là tốt quá rồi. - Phải mình là Lạc Y đây. Lạc Y không kiềm được nước mắt và ôm lấy Tuệ Mẫn càng chặt. 5 năm...5 năm đầy dai dẳng không thể gặp nhau, cuối cùng lại tương phùng ở hoàn cảnh như thế này. Thấy Tuệ Mẫn nhưng không thấy Vỹ Khanh, cô liền thắc mắc. - Cậu ở đây còn Vỹ Khanh đâu? Và cả..- Lạc Y ngập Phục Ân nữa. - Chuyện dài lắm, mình sẽ kể cậu nghe Tuệ Mẫn lau hốc mắt rồi cố gắng mỉm Vỹ Khanh bế con gái của mình đi mua gì đó cho con bé ăn rồi. - Mẹ ơi, 12 giờ trưa nay chú đẹp trai sẽ bay về nước rồi. Sau này Vic sẽ không được chơi cùng chú Vũ ngồi trong lòng của cô, chu chu đôi môi bé xinh. - Sao con biết chứ?- Chất giọng yếu ớt, cô hỏi. - Là chú nói với Vic hôm qua. Chú sẽ không ở đây nữa phải không mẹ? Chú nói sẽ quay lại nhưng Vic biết rằng sẽ rất Ngoan ngoãn ôm lấy cô, Thừa Vũ tựa đầu vào lồng ngực ấm áp. - Đó là cha của con, không phải chú. Sóng mũi cay cay, Lạc Y ôm lấy Thừa Vũ. Cả người run lên bần bật. Điều đau đớn nhất trong cô lúc này là con trai mình gọi cha của nó là chú. Quay sang nhìn Tuệ Mẫn, cô cất lời. - Mấy giờ rồi Mẫn? Lấy điện thoại ra xem, Tuệ Mẫn trả lời - Đã gần 11 giờ trưa rồi. *Cạch* Vỹ Khanh vào trong, trông thấy Lạc Y thì anh liền mỉm cười. - Chào chị dâu! - Chào chú ba! - Chị đã khoẻ chưa? - Đã ổn hơn rồi. Nhưng đầu còn đau Nhìn Vỹ Khanh rồi nhìn sang Thiếu Vy, cô cười khẽ rồi vươn tay Bé con sang bác bế tí nào. Vỹ Khanh đưa Thiếu Vy cho cô. Cô bé cũng ngoan ngoãn trong vòng tay của Lạc Y. Lạc Y suy nghĩ, nếu như cô và anh không chia cắt thì gia đình có lẽ đã hạnh phúc và cũng có thêm một bé gái xinh xắn thế này. Nhớ lại những gì đã xảy ra lòng cô nhói lên đầy khó tả. Cô có lỗi với Phục Ân rất nhiều. Lý ra những lời tổn thương ấy không nên có. Liệu bây giờ anh còn cần đến mẹ con của cô không? Tuệ Mẫn trông thấy Lạc Y cứ đượm buồn như thế thì không khỏi đau lòng. Nắm lấy tay cô, cô ấy trấn an. - Không sao đâu, có mình và anh Khanh ở đây. Chắc chắn cậu sẽ sớm gặp lại anh Phục Ân. Vỹ Khanh soạn một tin nhắn gửi đi rồi cho điện thoại vào túi. Lần này chỉ có Lạc Y mới có thể níu chân được Phục Ân mà thôi. Nhìn anh trai cứ giày vò thân xác như vậy anh cũng xót lắm. Diệu Loan cùng bác sĩ bước vào phòng. Bảo mọi người ngồi qua một bên, ông bắt đầu sơ khám. Kiểm tra nhịp tim, huyết áp rồi cả phần trán bị thương của cô. Gỡ miếng băng vải, ông xem xét rồi cho y tá sát trùng và băng lại như lúc đầu. Cho hai tay vào túi chiếc áo blouse, ông đẩy gọng kính lên. - Sức khoẻ của cô đã tiến triển hơn trước nhưng vẫn còn rất yếu. Nên cố gắng đi lại và dùng những thức ăn giàu dinh dưỡng để bồi bổ. Vết thương này chỉ là ngoài da nên cứ chờ nó tự lành là được. Và cuối cùng, tôi xin chúc mừng cô. Trí nhớ của cô đã được hồi phục hoàn toàn. - Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. *Cạch* Tiếng mở cửa phòng khiến mọi người chú ý. Câu nói của người mới bước vào càng khiến mọi người sửng sốt. Đặc biệt là Lạc Y, cô đã sốc thật sự. - Chị dâu, Phục Ân bay về nước cưới vợ rồi. Lập Hàn thở hổn hển. Vừa hay tin thì anh đã chạy vào viện báo ngay. Như sét đánh ngang tai. Lạc Y rưng rưng hai mắt và thất thần nhìn anh. - Anh...anh vừa nói gì? - Tôi vừa liên lạc với Phục Ân. Bên phía Thạch Gia lại một lần nữa qua ngỏ ý. Thượng Cửu Gia biết được chị bên đây đã có chồng khác nên rất tức giận mà đồng ý ngay. Hiện ông bắt Phục Ân phải bay về gấp để lập tức qua nhà người ta dạm ngõ. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Dấn đứng trước phòng Phó Tổng và cầm lá đơn trên tay. Nữa muốn bước vào, nữa thì không. Để đưa ra một quyết định thế này thì anh cũng đã đắn đo lắm chứ. Hôm trước ba anh có gọi về, ba bảo ba cần anh. Chất giọng ba thều thào, khó nhọc. Chỉ cần nghe giọng nói ấy cũng đủ khiến anh thắt lòng. Tuy không gần gũi nhưng tình phụ tử vẫn luôn ẩn sâu và in hằn trong tim anh. Còn Lạc Y...anh không muốn xa cô dù biết rõ cô sẽ không bao giờ thuộc về mình. Chưa một ai có thể khiến anh lưu luyến đến thế. Anh sẽ chúc mừng nếu cô đã tìm được hạnh phúc nhưng người cô chọn bây giờ chắc chắn sẽ không thể mãi là của cô. Chọn cách ra đi như vậy càng khiến anh lo lắng cho Lạc Y hơn. Ắt hẳn sau này cô sẽ chịu khổ. Hít một hơi thật sâu, Dật Dấn lấy hết can đảm đưa tay lên gõ cửa. Rất nhanh, ngay sau đó liền có tiếng nói vọng ra. - Vào đi! Anh vào trong rồi nhẹ đóng cửa lại. Đến trước bàn Phó Tổng, đứng đối diện Vỹ Khanh, anh đưa lá đơn bằng cả hai tay. - Thưa sếp, tôi muốn xin thôi việc. Vỹ Khanh nhận lấy, nhìn lá đơn và trầm ngâm một hồi lâu. Năng lực làm việc của Dật Dấn rất tốt. Mọi việc ở phòng kinh doanh đều được anh ta sắp xếp hợp lý vô cùng. Nay Dật Dấn xin nghỉ việc cũng khiến anh cảm thấy hối tiếc phần nào. Vỹ Khanh lên tiếng, cố tìm một hi vọng nào đó để giữ chân anh ấy lại. - Trưởng phòng Thiệu có việc gì sao? Anh đã suy nghĩ kĩ về vấn đề này chưa? - Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi Dật Dấn gật đầu, chợt đôi mắt anh chùng Ba tôi đang bệnh nặng, ông ấy cần tôi. - Thế thì sau này anh sẽ quay lại chứ?- Vỹ Khanh nhướng một bên mày. - Điều đó tôi vẫn chưa nghĩ tới. Nhưng có lẽ tôi sẽ không quay lại Dật Dấn cười gượng gạo. - Chỉ là "có lẽ" thôi đúng không?- Anh nhấn Thôi được, tôi sẽ ký đơn cho anh. - Cảm ơn Phó Tổng! Vỹ Khanh cầm bút, hơi đắn đo một tí nhưng anh vẫn kí vào đơn. Quả thực anh không muốn mất đi một nhân tài. Đưa đơn lại cho Dật Dấn, anh mỉm cười. - Hết tuần này anh có thể nghỉ. Mong là trong thời gian đó Trưởng Phòng Thiệu vẫn nhiệt tình giúp đỡ tôi. - Tôi sẽ cố gắng Dật Dấn gật mạnh đầu. - Được rồi, chúc bác trai mau chóng khỏe mạnh. - Cảm ơn Phó Tổng rất Anh cúi đầu chào rồi ra ngoài. ... Chiều tối, Tuệ Mẫn đến trước trụ sở văn phòng của tập đoàn Thượng Ẩn và chờ đợi. Hôm nay Lạc Y về trễ, tiện đường mua đồ về ngang đây nên cô ghé sang cùng Lạc Y về. Không biết Lạc Y sao rồi? Đã ổn hơn chưa nữa. Tối qua Mẫn thấy cô cứ trằn trọc không ngủ được. Hỏi thì chỉ im lặng rồi quay mặt đi. Thà cô cứ khóc oà lên, than vãn thế nào cũng được chứ cứ im thinh thích thế này càng làm Mẫn thêm phần lo lắng. Còn người con trai kia, Mẫn nghĩ anh ta chưa bao giờ nghĩ cho Lạc Y. Sau này có ra sao thì trong chuyện ấy Lạc Y vẫn là người chịu nhiều sự đau khổ nhất. Dù biết sẽ không dễ dàng buông bỏ nhưng cứ tiếp tục thì Lạc Y sẽ càng thiệt thòi. Đang suy nghĩ mông lung thì có một chiếc ôtô màu trắng muốt từ trong Thượng Ẩn chạy ra rồi dừng lại trước mặt Tuệ Mẫn. Cánh cửa mở ra, một người chẳng xa lạ gì bước xuống. Đứng trước Tuệ Mẫn, Vỹ Khanh khá ngạc nhiên nhưng sau đó thì mỉm cười tít mắt. - Mẫn làm gì ở đây thế? - Em vừa đi mua ít đồ ngang đây, với lại bạn em cũng tầm này tan ca nên em đợi một Cô cười hiền. - Vậy à? Anh tưởng em đến đợi anh chứ. Làm mừng hụt Anh thở phì, nheo nheo mắt. - Ơ...em cũng quên bén đi là anh làm ở Cô nhăn mặt. - Haha anh đùa đó. Vỹ Khanh đưa tay bẹo má Tuệ Mẫn. Với ai thì anh không biết nhưng đối với anh thì Tuệ Mẫn đáng yêu hết phần người ta. Chợt anh thấy Lạc Y đang từ sảnh đi ra. Cắn nhẹ môi dưới, anh nói với Mẫn. - Em cần anh đưa em với bạn về không? Tuệ Mẫn nhìn chiếc xe sau lưng anh. Cô suy nghĩ rồi lắc đầu. Xe này chắc là xe của công ty rồi. Để cấp trên mà biết anh làm việc riêng sẽ mắng anh cho mà xem. - Dạ thôi, em và bạn đi bộ về được rồi. Anh có bận gì không? Có thì cứ về trước đi. - À...anh cũng còn một số chuyện cần làm nữa. Vậy thôi, tạm biệt Vỹ Khanh đưa tay lên gãi đầu. - Hẹn gặp anh sau. Tạm biệt!- Tuệ Mẫn vẫy tay chào anh. Vỹ Khanh lên xe nhìn cô và mỉm cười thêm lần nữa rồi anh mới điều khiển xe vụt đi. Nhìn theo bóng xe anh đang dần khuất, Tuệ Mẫn mỉm cười, ánh mắt ánh lên những tia hạnh phúc. Trong lòng cô lúc này nôn nao khó tả. Càng lúc cô càng thấy bản thân yêu Vỹ Khanh nhiều hơn. Tuệ Mẫn tin rằng sau những chuyện đã xảy ra thì trời cao sẽ trả lại sự yên bình cho đường tình duyên của cô. Lạc Y ra ngoài. Vừa trông thấy Tuệ Mẫn thì cô liền vỗ vai cô ấy rồi nhìn theo bóng chiếc ôtô trắng. Lúc nãy cô nhìn thấy Mẫn nói chuyện cùng Phó Tổng trông thân mật lắm. Họ quen biết gì nhau sao? - Tuệ Mẫn! Cậu quen biết với Phó Tổng à? - Phó Tổng? Phó Tổng nào chứ?- Tuệ Mẫn nhíu mày, đầy thắc mắc. - Người vừa nói chuyện với cậu ấy. Con ôtô màu trắng vừa đi Lạc Y chỉ tay theo hướng Vỹ Khanh vừa đi. - Ơ...đó không phải tài xế của Tổng Tài và Phó Tổng sao?- Tuệ Mẫn trố mắt. - Đâu? Đó là Phó Tổng đấy! Em trai của Tổng Lạc Y bật cười, trêu chọc Mẫn. - Phó Tổng của cậu...tên gì?- Tuệ Mẫn trông chờ câu trả lời, cô mong nó không như mình nghĩ. - Anh ấy là Thượng Vỹ Nói rồi Lạc Y xoa Hình như trùng tên với bạn trai của cậu. - Thượng Tộc sao? Đứng đầu kinh tế Quốc Gia và hạng 3 trên toàn Cầu?- Tuệ Mẫn kinh hãi tột độ. - Uhm! Có gì sao Mẫn? - À...không có gì đâu Y. Chúng ta về thôi. Tuệ Mẫn phát hoả, có lẽ là sock rất nặng. Cô nắm lấy tay Lạc Y lôi đi sòng sọc. Vừa mới nói đó mà đã có chuyện rồi. Không ngờ bao lâu nay anh lại lừa dối cô như vậy. Căn biệt thự đó không đâu xa mà là của Vỹ Khanh. Chẳng phải ông bà gì cho cả. Với gia thế đó anh có thể mua cả trăm ngôi nhà đồ sộ như vậy. Thảo nào cô luôn thắc mắc, một tiểu thư như Lệ Hoa sao lại chết mê chết mệt một người chỉ làm tài xế như anh. Hoá ra là cô bị lừa. Bị lừa từ khi vừa mới gặp mặt cho đến tận bây giờ. Nếu Lạc Y không nói thì có lẽ bây giờ cô vẫn là một con ngốc lẽo đẽo theo con đường mà anh thêu dệt sẵn. Quả là cục tức này nuốt không trôi mà. Lạc Y nhíu mày khó hiểu. Tuệ Mẫn sao vậy kìa? Tự nhiên thay đổi thái độ đột ngột chẳng nói lời nào. Mà...giữa Phó Tổng và Tuệ Mẫn là quan hệ gì nhỉ? Lúc nãy anh ấy còn đưa tay lên mặt của Mẫn nữa. Chợt cô mở hai mắt to ra, đầu gật gù như hiểu. Thì ra là vậy! Bảo sao cô cứ thấy tên Vỹ Khanh nghe quen quen. Vậy là cả Phục Ân cũng lừa cô. Lạc Y chau mày, nheo hai mắt. Phục Ân quả thực rất quá đáng. ... Thiên Anh mở cửa phòng và nhìn ngó xung quanh. Khi thấy không có ai ở gần thì cô đóng chặt cửa phòng lại. Với tay lấy điện thoại, cô ấn số định gọi nhưng hồi hộp, phập phồng lo lắng nhìn ra hướng cửa. Có người nào nghe được là cô sống dở chết dở cho xem. *Reeng...Reeng...* Thiên Anh giật mình. Vừa thấy số điện thoại quen thuộc thì cô liền bắt máy. "Anh à?" "Em sao rồi? Khi nào thì bắt đầu lễ cưới? Em biết không?" "Ngày 27 tháng 3. Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi." "Vậy sao? Cuối tháng này anh công bố tiểu thuyết mới rồi. Khoảng đầu tháng 3 sẽ về nước. Đến khi đó em phải giữ máy nha, anh sẽ liên lạc với em." "Bạch Thiên..." "Thiên Anh à, em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu. Suốt thời gian sống xa nhau, người chân trời kẻ gốc bể vậy là quá đủ rồi. Chúng ta không phải bất hiếu. Anh chỉ muốn ba mẹ em thấy anh đủ sức để lo cuộc sống của em. Họ không cho em đi đâu cả, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Quen nhau những 3 năm nhưng một buổi hẹn hò đường hoàng của mình cũng chẳng có. Anh biết ba mẹ lo lắng, bảo vệ em nhưng cứ để em tách biệt khỏi xã hội náo nhiệt kia thì em sẽ dễ mắc chứng trầm cảm đấy." "Em biết chứ! Nhưng em không làm khác được...hức...hiện giờ em chỉ chờ anh về thôi." "Em khóc sao? Đó cũng là dấu hiệu cho việc em cứ ở trong 4 bức tường, dễ mau nước mắt lắm. Còn nếu như em không muốn thì..." "Bạch Thiên! Em yêu anh! Hức...em không muốn gã cho Thượng Thiếu Gia gì đó...em chỉ cần anh. Hức...em cần anh mà..." "Em ngoan nào, không khóc nữa. Anh sẽ quay về sớm, được không?" "Dạ! Vậy thôi nha...hức hức...em sợ mẹ sẽ nghe thấy." "Uhm, tạm biệt. Yêu em!" Thiên Anh đặt điện thoại xuống bàn. Ôm mặt khóc nức nở, chưa bao giờ sau khi nói chuyện với Bạch Thiên mà cô không khóc. Anh ở xa cô đến tận nửa vòng Trái Đất. Suốt thời gian yêu xa như thế khiến cô nhớ anh rất nhiều. Mỗi lần nghĩ đến chuyện anh sẽ bị cám dỗ và rời xa mình thì Thiên Anh như muốn chết khuất cho xong. Đâu ai hiểu được cô yêu anh nhiều đến nhường nào. Thiên Anh luôn canh cánh lo sợ rằng một ngày nào đó, khi anh có được địa vị thì bên cạnh anh lại là một người con gái khác. Ở phương trời xa ấy, cho dù có liên lạc nhiều đến đâu thì cũng không bằng một cái gặp mặt. Thời gian dài đằng đẵng như thế cô còn chờ được, không lẽ chỉ còn ít ngày nữa anh về mà cô không đợi được sao. Dù mọi chuyện thế nào thì cũng không được bỏ cuộc. Cô nên vì hạnh phúc của mình thôi. - Thiên Anh! - A dạ... Thiên Anh giật mình nhìn ra cửa. Mặt cô tái đi, chân tay cũng run lẩy bẩy. Hai tay đưa lên lau mặt một cách đầy vụng về, cô cố gắng thật bình tĩnh và lấy lại tinh thần. Phí phu nhân đặt cốc sữa lên bàn, kế điện thoại cô rồi đến gần. Đối diện Thiên Anh, bà nhíu mày khó hiểu. - Con vừa nói chuyện với ai thế? Sao lại khóc? - Con...con...- Cô ấp úng, không dám nhìn thẳng vào bà. - Thế nào? Con đang giấu mẹ chuyện gì sao?- Bà gặng hỏi. - Không...không có...chỉ là...- Thiên Anh cắn chặt môi, không biết phải nói gì. - Là thế nào? - Bạn con...à, bạn con vừa gọi bảo con làm một bữa tiệc độc thân đãi tụi nó trước khi về nhà Cô vội vàng biện cớ. - Được đó con! Hôm đó con cứ đi với bạn Phí phu nhân mỉm cười nắm lấy tay cô. - Mẹ...cho con đi ạ?- Cô mở to mắt nhìn, không tin nổi đây là thật. - Mẹ cho đi đó. Bạn bè còn nhớ con nên gọi, cớ gì mẹ không cho Bà xua tay. - Con cảm ơn mẹ! Thiên Anh vui mừng ôm chặt lấy bà. Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc thế này. Không ngờ mẹ lại dễ dàng để cô ra ngoài như vậy. Nhất định sau này, khi cuộc sống đã ổn định, cô sẽ về nhận tội với mẹ. "Con xin lỗi, mẹ phải thất vọng vì con rồi." ... "Em nghe đây!" "Bảo Bối! Em đang làm gì đó?" "Em vừa ăn tối xong, giờ xem phim xíu rồi ngủ." "Đừng thức khuya quá, không tốt đâu nhé. À mà hôm nay là ngày em đến đèn đỏ, có bị trễ không?" "Ếi...tự nhiên...tự nhiên anh hỏi à." "Anh nói thật. Nếu trễ thì đừng ăn đồ nóng nữa. Đến khi có thì không được vận động mạnh, đi tắm phải tắm sớm, nên pha nước ấm nữa. Có đau bụng quá thì em cứ về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ nhờ Lập Hàn giúp em xong công việc. Không xem phim gì nữa, em đi ngủ sớm đi. Chừa sức mai làm." "Anh à, sao nay anh nhiều chuyện vậy? Nói luyên thuyên luôn nha. Sao anh rành dữ vậy?" "Của nợ ngốc, anh đang lo cho em đấy. Chợt nhớ em đến ngày nên anh mới xem trên mạng xong." "Dạ, khi nào anh về?" "Vài hôm nữa, nhớ em quá nên gọi đây." "Eo...thôi anh làm việc đi, em đi xem phim, tới giờ rồi." "Không xem phim, đi ngủ ngay." "Thôi nha anh, bey nha." "Bảo bối! Này! Này!..." Lạc Y buông điện thoại xuống rồi đi đến bên cửa sổ. Nhìn lên bầu trời đêm đầy các vì sao lấp lánh, cô bắt đầu ngẫm nghĩ. Tuệ Mẫn nói không sai, hiện tại chỉ là khởi đầu, còn đến khi cảm xúc dần mờ nhạt thì cô không khác gì búp bê hết giá trị. Cô yêu anh! Cô khẳng định mình yêu anh rất nhiều. Nhưng còn anh? Anh không chỉ có riêng cô là nhân tình. Dù anh sống rất kín tiếng nhưng linh tính luôn mách bảo cô như vậy. Chẳng bao giờ cô an tâm và đặt niềm tin thực sự vào anh. Sao trong cô lúc này cứ nôn nao, bồi hồi khó tả. Liệu ngay lúc này kết thúc thì có quá muộn hay không? *Cạch* Cánh cửa bật mạnh ra. Lạc Y giật mình nhìn ra cửa. Tuệ Mẫn lao vào phòng, mở tủ quần áo lấy hết đồ đạc của mình và dồn vào vali. Cô ấy bối rối đến nỗi không biết mình nên lấy thêm gì. Lạc Y lo lắng đến gần Tuệ Mẫn, cất giọng hỏi. - Sao vậy Mẫn? Sao cậu dọn hết đồ rồi? - Ông nội...ông nội đang nằm viện. Hức...mình phải bay về Côn Phổ ngay thôi... Tác giả Thể loại Truyện Sắc, Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái FullSố chương 97Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại ngôn tình, Sủng, H, hiện đại Nữ chính à một cô gái với tâm hồn mong manh gia cảnh nghèo khó Chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ,mà cô bắt buộc chính mình phải bán đi sự trong trắng của cuộc đời hôn nhân sai lầm của cô cũng vì cô lại dấn thân vào cuộc sống lạnh nhạt. Tuy nhiên anh ta lại muốn giữ lấy cô mặc cho cô đang bị giày vò từ thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng cô sẽ trốn thoát khỏi anh hay ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân ấy? Và anh...chính là Tổng Tài của cô, cũng là người khiến người ta nể sợ trên thương trường lẫn cả...tình trường. Cùng đọc truyện Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? của tác giả Lục Mẫn Nhi tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại ngôn tình, Sủng, H, hiện đại Nữ chính à một cô gái với tâm hồn mong manh gia cảnh nghèo khó Chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ,mà cô bắt buộc chính mình phải bán đi sự trong trắng của cuộc đời hôn nhân sai lầm của cô cũng vì tiền, cô lại dấn thân vào cuộc sống lạnh nhạt. Tuy nhiên anh ta lại muốn giữ lấy cô mặc cho cô đang bị giày vò từ thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng cô sẽ trốn thoát khỏi anh hay ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân ấy? Và anh...chính là Tổng Tài của cô, cũng là người khiến người ta nể sợ trên thương trường lẫn cả...tình trường.

tổng tài sắc làm vợ anh tận hai lần